XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Boss Đại Nhân Ta Thua Rồi


phan 32

 Chương 65: Trở mặt 2

 Vũ lê bước trên con đường tối om, một bên tay không ngừng chảy máu, lúc nãy trong thư phòng của tòa thành Vũ đã hiểu rõ chân tướng sự việc , còn cãi nhau với Hàn Phong lãnh vết thương này. Thật không ngờ anh lại là em của Hàn Phong, trớ trêu thay mẹ của Hàn Phong lại là người bắt anh xa cách ba mẹ ruột của mình, còn Hàn Phong là hắn đã giết chết mẹ của anh.

Vũ ôm cánh tay đang bị thương ngồi thụp xuống bên con đường hẹp, anh ngửa cổ lên hai mắt nhắm lại không ngừng thở nặng nhọc, viên đạn còn đang ghim trong tay anh không biết có thể còn sống hay không? Gương mặt Vũ trắng bệch, mi tâm nhíu chặt lại đôi mắt vì kiệt sức mà từ từ nhắm lại.

Không biết đã trải qua bao lâu, Vũ mới tỉnh lại. Căn phòng tối đen, chỉ nhìn thấy vài tia sáng do ánh trăng hắt lên khung cửa sổ, mờ mờ ảo ảo. Anh căng mắt nhìn trong bóng tối, một dáng người cao lớn lộ ra một nữa gương mặt ngoài ánh sáng, người này anh cảm thấy rất quen.

- Cậu đã tỉnh lại, là tôi cứu cậu.

Vũ nhìn người đó, người này không phải là Triệu Tử Hào hay sao? Sao ông ta lại cứu anh? Mọi chuyện đang dần trở nên rắc rối...

- Cảm ơn. Tại sao ông lại cứu tôi?

Triệu Tử Hào dưới ánh trăng cười lớn, ông ta nói:

- Cậu không cần biết, cậu phải đền ơn bằng việc hợp tác với chúng tôi để hạ gục Hàn Phong. Tôi biết Hàn Phong là người bắn cậu.

- Các ngươi là người của tổ chức D.A? - Vũ bàng hoàng hỏi lại, hình như kế hoạch đã theo triều hướng của anh.

- Phải. Người đó muốn anh phải hợp tác với chúng tôi. - Triệu Tử Hào từ từ nói.

- Tôi cần phải suy nghĩ.

- Còn chần chờ gì nữa, cậu đi theo hắn ta mười năm mà hắn nói giết cậu là giết vậy thì còn suy nghĩ cái gì? Người đó sẽ không bạc đãi cậu đâu! - Triệu Tử Hào cao giọng, ông ta cố gắng thuyết phục Vũ làm theo lời ông ta.

Vũ khẽ nhíu mày.

- Ông ra ngoài đi, cho tôi một chút thời gian.

- Thôi được. Tôi ở ngoài chờ cậu. Tôi biết cậu thông minh nên tôi nghĩ cậu sẽ làm việc gì có lợi cho mình phải không?

Triệu Tử Hào nói xong cũng không đợi Vũ đáp lời mà trực tiếp đi ra ngoài ném cho anh một nụ cười khinh khỉnh. Vũ lấy ra chiếc điện thoại di động, nhắn một tin nhắn. Ngay lập tức đã có người trả lời anh, Vũ mỉm cười nhanh

chóng xóa đi tin nhắn rồi gọi Triệu Tử Hào vào.

- Tôi đồng ý với ông, nhưng tôi được lợi ích gì từ việc này?

Triệu Tử Hào cười thầm nói:

- Vũ cậu yên tâm, người đó nhất định sẽ rất vui khi biết cậu chịu gia nhập.

Vũ mỉm cười.

- Tôi muốn gặp người thần bí đó.

Triệu Tử Hào nghe thấy vậy thì nhíu mày không vui, ông ta nói:

- Khi nào thích hợp người đó sẽ địch thân đến gặp cậu.

Vũ đã sớm biết thế nào cũng nói câu đó mà nhưng mà anh vẫn không thoát khỏi cảm giác bực bội. Anh cau màu nói:

- Thôi được, vây bây giờ ông muốn thế nào?

Triều Tử Hào tươi cười rạng rỡ:

- Cậu luôn làm tôi rất thích, tôi muốn cậu cho tôi bí mật về dự án sắp tới của Hàn Phong. Nếu cậu làm tốt tôi tin rằng người đó sẽ sớm gặp cậu.

Vũ cười, anh nói:

- Được. Ông muốn biết chứ gì tôi sẽ nói cho ông nghe. Hàn Phong sẽ xây dựng một khu công viên giải trí thiên đường ngay bãi đất khu Tây nước Hàn Quốc. Hắn sẽ đưa ra bản kế hoạch khá chi tiết bao gồm bản vẽ theo lối kiến trúc phương đông, khu vực vui chơi sẽ gồm hồ bơi dành cho trẻ em, một khu massage cao cấp dành cho trẻ em lẫn người lớn,... Bản kế hoạch được để ở ngăn thứ hai bàn làm việc của Hàn Phong. ( Thật sự vấn đề này JenRee không biết viết, nghĩ sao viết vậy thôi)

- Rất tốt nếu lần này cậu thu về lợi nhuận cao cho người đó nhất định ngài ấy sẽ chịu gặp cậu. - Triệu Tử Hào vỗ vào vai Vũ cười rất tươi.

- Cảm ơn,

___________________________________________________________________

Vài ngày sau....

- Hừ chết tiệt bản kế hoạch của tôi cũng bị người khác phá hỏng, hợp đồng này không kí được. Hừ. - Hàn Phong tức giận buông người xuống ghế, cởi áo vest ra hắn vắt lên chiếc móc treo đồ, nới lỏng cà vạt nhìn người đối diện với ánh mắt tức giận.

- Tổng giám đốc ngài đừng quá tức giận. - Thư kí của Hàn Phong nhìn nét mặt của hắn thì rất hoảng sợ, mặt cắt không còn giọt máu. Cô lắp ba lắp bắp.

- Hừm. Ra ngoài cho tôi. - Hàn Phong tức giận hất tung đồ đạc trên bàn làm việc. Hắn mở máy tính lên tra vào mục tìm kiếm, cái tên Hàn Phong là từ kháo được tìm kiếm nhiều nhất.

Lần này không phải là viết tốt về hắn mà là châm chọc. Họ viết linh ta linh tinh khiến Hàn Phong đọc mà cảm thấy càng thêm phần tức giận lập tức đóng lại, Mấy ngày nay, công ty hắn thật sự thua lỗ quá nhiều, cổ đông lớn bên hắn cũng phải nghi ngờ năng lực của Hàn Phong.

Cốc . cốc . cốc.

- Có chuyện gì? - Hàn Phong xoa xoa huyệt thái dương ngửa cổ ra phía sau tìm cảm giác thoải mái, tiếng gõ cửa làm hắn khó chịu nhíu lại mi tâm.

- Có Hà giám đốc muốn tìm ngài ạ. - Cô thư kí hoảng sợ, nếu hắn mà nhìn được vẻ mặt lúc này của cô ấy chắc phải hơi hoảng, tái xanh như tàu là chuối hoàn toàn không ngoa.

- Mời vào.

Thư kí được lệnh liền mở cửa cho Hà giám đốc, ông ta lập tức mặt mày hầm hầm bước vào gặp Hàn Phong.

- Tổng giám đốc Hàn, ngài như thế này là ra sao hả? Công ty đã không nhận được một hợp đồng nào cả.

Hàn Phong nghe tiếng nói thì mở mắt ra hắn đáp nhàn nhạt:

- Sẽ không thế nữa, cái gì cũng có sự giải quyết.

- Giải quyết? Ngài nói sao mà nhẹ nhàng quá. Ngài nhìn đi, cổ phiểu đang giảm nghiêm trọng, vốn trong ngân hàng cũng không thể cầm tự quá lâu. Ngài nói từ từ? Từ từ là làm sao đây? - Ông ta tức giận không hề nể mặt Hàn Phong mà thẳng thắn nói ra.

Bình thường nếu mà người này nói như thế với hắn thì nhất định sẽ bị tống cổ ra ngoài nhưng mà bây giờ thì không thể... Hắn nhất định phải lui nhường. Nhẹ giọng hòa giải:

- Hà giám đốc cứ bình tĩnh tôi sẽ không để tình hình này kéo dài. Tôi sẽ cố gắng giải quyết trong tình hình sớm nhất.

- Tôi tin tưởng ngài. Đừng khiến tôi thất vọng.

Nói rồi Hà giam đốc bước ra ngoài để lại cho Hàn Phong bộ mặt mệt mỏi từ từ nhắm mắt lại.



Chương 66: Bất lợi cho Hàn Phong

 - Hàn Phong sao anh buồn thế? - Tôi đi đến rồi ngồi xuống bên cạnh Hàn Phong. Áp bàn tay của mình lên trên mặt hắn rồi kéo xoay hắn về phía mình. Cất tiếng hỏi

Hàn Phong nhìn tôi, bàn tay to lớn dừng lại trên đỉnh đầu mà xoa xoa. Mỉm cười nói.

- Không có gì đâu, em đừng lo lắng.

Tôi biết hắn không muốn khiến tôi lo lắng nên mới nói thế. Tôi cũng không nói gì lẳng lặng vùi đầu vào ngực của Hàn Phong, vòng tay ôm lấy thân người to lớn.

Hàn Phong một tay vòng qua vai tôi đặt ở trên đó, một tay nắm lấy những ngón tay nhỏ nhắn thon dài mà vuốt ve cưng chiều. Tôi ngước mắt lên nhìn hắn trong phút chốc hai ánh mặt giao nhau giữa không trung khiến bầu không khí dần trở nên nóng bỏng. Nếu có gương ở đây tôi dám cá là nó tương đương với hai quả cà chua chín đỏ nhưng tiếc là tôi không được nhìn thấy mà chỉ có thể cảm nhận. Hàn Phong từ từ cúi xuống, hàng mi dài che khuất đôi đồng tử thăng trầm lạnh lẽo. Môi chạm môi một nụ hôn nhẹ nhàng diễn ra không quá dài nhưng đủ sâu lắng làm tim tôi rộn ràng nhảy múa trong khoang ngực.

Hàn Phong dời đôi môi tôi, mỉm cười xoa xoa đỉnh đầu rồi cất tiếng nói:

- Anh có việc rồi, tối gặp lại.

Tôi chưa kịp nói gì đã thấy bóng dáng cao lớn khuất bóng ở cánh cửa phòng khách, hắn vụt đi thật nhanh. Một lúc sàu chỉ còn nghe tiếng khởi động rồi nhanh chóng hào vào không khí. Lúc nãy tôi cảm nhận được có tin nhắn đến. Có lẽ là công việc của Hàn Phong, tôi không muốn tò mò nhiều nên đành lẳng lặng đi vào bếp pha một cốc nước cam tự mình thưởng thức.

____________________________________________________________

Nơi bí mật - tổ chức D.H

- Có việc gì mà cậu nhắn tin cho tôi thế? - Hàn Phong vừa đi vào đã thấy mặt người nào người nấy trông rất khó coi.

- Có người đã giết rất nhiều người trong tổ chức chúng ta họ còn nói đây chỉ là mới bắt đầu, màn kịch hay còn ở phía sau. Đây là bức thư nhuốm đầy máu được gửi đến cho ngài. - Nguyên cau mày, ánh mắt đầy u ám. Bàn tay khôn ghề run rẩy khi đụng phải thứ gớm giếc đầy máu như thế, còn dính một ít vào bàn tay anh.

Hàn Phong không câu nệ cầm lấy bức thư trong tay. Ánh mắt chứa đầy sự lạnh lẽo phía bên trong, hắn mở toang bức thư ra bên trong cũng có dòng chữ màu đỏ đầy sự chết chóc.

" Chào Hàn Phong, Ngươi tưởng ta không biết gì về ngươi sao? Đừng quá coi thường ta. Hôm nay ta giết một vài cái mạng nhỏ của người trong tổ chức của ngươi đây chỉ là món quà nhỏ ta dành tặng cho ngươi thôi. Bất ngờ không? Một vài ngày nữa ta sẽ chính thức san bằng tổ chức của người va cướp Uyển Nhi từ tay người chờ đấy. À mà ta quên nữa, kẻ đắc lực bên cạnh người đã đầu quân cho ta hahaha. "

Hàn Phong tức tối vò nát bức thư trong tay, ánh mắt trở nên u ám. Cười lạnh nói:

- Ngươi đừng quá đắc ý, tình thế sẽ được ta xoay chuyển. Ta chờ người.

Nguyên nhìn gương mặt đang muốn ăn tươi nuốt sống bất cứ ai của Hàn Phong thì bổng có cảm giác nể sợ người đàn ông này. Hắn ta quá mức lãnh khốc, đối với người muốn thách đấu hắn thì một chút cũng không hề khoan nhượng.

____________________________________________________________

Tầng hầm tổ chức D.A

- Triệu Tử Hào lần này ông làm rất tốt đã thuận lời tìm cho ta một người trợ lực tốt bên cạnh Hàn Phong. Giỏi lắm. - Người thần bí ngồi trên chiếc ghế cao trên bậc nhìn xuống phía dưới, cười tán thưởng.

- Ngài quá khen rồi. - Triều Tử Hào xua tay, ông ta cũng là may mắn mới tìm thấy Vương Lâm Vũ. Lần đó, Triệu Tử Hào đang trên đường đến tổ chức D.A thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ôm cánh tay, hắn ta dáng đi xiêu xiêu vẹo vẹo nên ông ta mới bước xuống xe nhìn cho rõ xem là ai. Càng đến gần ông lại nhìn rõ diện mạo, người đó là Vũ - cánh tay đắc lực bên cạnh Hàn phong. Người này đã từng muốn giết chết ông vào lúc này nhân lúc hắn ta đang bị thượng diệt trừ hậu hoạn cũng rất tốt. Nhưng suy nghĩ một lúc lâu ông lại thay đổi quyết định, ông ta sẽ đem hắn về để thực hiện kế hoạch của ông ta.

- Hắn ta đang ở đâu? Ta muốn gặp. - Người Thần Bí vẫy tay, hắn ta cười ghê rợn giọng nói trầm thấp.

- Nghe chưa, ngài ấy muốn gặp ngươi, mau ra đây Vương Lâm Vũ. - Triều Tử Hào quay mặt ra phía cửa hô lớn. Từ sau cánh cửa Vũ bước ra, dáng đi thong thả bước đến cạnh Triệu Tử Hào.

- Còn không mau cúi chào. - Triệu Tử Hào đá một chân Vũ xuống khiến anh khụy xuống quỳ trước mặt người thần bí. Anh ta không thích nhíu mày phủi đất trên ống quần đứng lên. Chỉ cất tiếng nói bình thản:

- Chào ngài. Tôi là Vương Lâm Vũ.

Triệu Tử Hào bị bẽ mặt trước mọi người thì cảm thấy tức giận, ông ta nhăn mày nhăn mặt nói:

- Cậu thật là hỗn xược.

Ông ta vung tay lên, bàn tay sắp sửa giáng xuống mặt thì bị bàn tay của Vũ bắt lại vặn ngược ra phía sau thành tư thế khoá thân, Vũ nhếch môi lạnh lùng nói:

- Tôi không làm tay sai cho ông, ăn nói cho cẩn thận.

Nói rồi anh ta buông ra khiến Triệu Tử Hào mất đà ngả xuông đất. Ông ta tức tối liếc Vũ định nói gì đó nhưng người thần bí đã cắt ngang:

- Được rồi. Vũ tôi thích cậu. Bây giờ tôi muốn biết căn cứ bí mật hay gọi là nơi tổng bộ của tổ chức D.H của Hàn Phong.

Vũ nhếch môi, anh phủi hai tay rồi nhún vai nói:

- Được thôi. Đó là nơi nằm ở ngoài ô, trong một khu nhà cũ nát dưới tầng hầm tối tăm. Tôi nghĩ ngài nên phái người ám sát hắn ta trước.

Người thần bí cười ha hả rất hài lòng, vỗ tay nói:

- Rất tốt, ta nghe lời ngươi.

- Rất vui khi ngài tin tưởng.

- Triệu Tử Hào người phái cho ta hai đứa nhanh nhẹn đi ám sát Hàn Phong.

Vũ địa điểm thời gian. - Người thần bí chỉ vào Triệu Tử Hào thận trọng nói.

- Địa điểm là thứ ba hàng tuần trước quán bar Black & White, vào lúc 12h Hàn Phong thường có thói quen đó. - Vũ nói.

- Được. Tôi đã hiểu rõ. - Triệu Tử Hào gật đầu nhận mệnh lệnh.

- Hàn Phong ngươi lần này không thể thoát khỏi tay ta. Uyển Nhi là của ta. - Người thần bí đột nhiên cao vút giọng, tiếng cười rùng rợn của hắn vang lên khắp không trung.... Vụt tắt trong bóng đêm lạnh lẽo.


Chương 67: Ám sát Hàn Phong

 - Tôi biết rồi.

Hàn Phong cất chiếc điện thoại vào túi, đôi môi mỏng nhếch lên ẩn chứa đầy nét quỷ quyệt. Hắn ngồi xuống chiếc ghế sofa, trên tay kẹp một điếu thuốc từ từ thưởng thức bộ dạng rất thư thả. Hàn Phong nhíu nhẹ mi tâm, đôi mắt ưng khẽ nhíu lại ra chiều suy nghĩ một chuyện gì đó, hắn tập trung đến mức tàn thuốc màu xám tro không ngừng rơi xuống bộ tây trang thẳng thóm làm bẩn một chỗ nhỏ, cho đến khi đốm lửa nhỏ cháy đến tay lúc này hắn mới giật mình buông ra nhếch môi cười.

- Tổng giám đốc, có người đến tìm ngài. - Cô thứ kí gõ cửa, tiếng nói lảnh lót vang lên.

- Mời vào. - Hàn Phong vùi điếu thuốc vào gạt tàn, bàn tay thon dài cầm lên chiếc ấm rót vào tách trà kế bên. Mùi hương trà Long Tĩnh dìu dịu khiến tâm tư hắn thư thả hẳn lên, cũng làm cho toàn căn phòng tràn ngập mùi trà thơm phức.

- Chào tổng giám đốc Hàn ngài bây giờ còn nhã hứng uống trà hay sao? - Người cất lên tiếng nói là Anh Luân , anh cười lo lắng.

- Tại sao lại không? - Hàn Phong cởi ra chiếc vest lịch lãm , ống tay áo cũng được xăng đến khuỷu tay để lộ lớp da thịt màu đồng rắn rỏi. Hắn không trả lời câu hỏi của anh mà hỏi ngược lại.

- Thôi, tôi sợ cậu. Không lí nào công ty sắp phá sản mà cậu lại nhàn rỗi ngồi tại nơi đây. Nói cho tôi nghe, sao lại thư thái như vậy hả? - Anh Luân thấy bộ dạng kì lạ của Hàn Phong mà thoáng ngạc nhiên. Người thân tín như Vũ mà phản bội hắn ta thì không lí nào hắn lại bình thản như vậy, anh cá chắc là xảy ra vấn đề.

- Không có gì, chỉ là tầm tình buồn chán mãi cũng không tốt, cậu nhìn đi Hàn Phong này mà cần phải ưu sầu hay sao? - Hàn Phong dựa vào thành ghế sofa bộ dạng lại thong thả như vậy thật là đúng có âm mưu ở phía sau.

- Cậu mau nói cho tôi biết rốt cục cậu đang bày mưu tính kế cái gì hả? - Anh luân cuối cùng cũng không chịu nỗi thái độ này của Hàn Phong, anh tỏ vẻ tức giận nhìn chằm chằm vàohắn. Làm bạn với hắn nhiều năm như vậy không lí nào lại không hiểu tính cách của người đàn ông này. Đều là nham hiểm.

- Tôi làm sao? Đừng nghĩ tôi độc ác như thế, cậu xem đâu nhất thiết phải mặt mày suốt ngày nhăn nhó. Thế chẳng phải làm Uyển Nhi lo chết hay sao? - Hàn Phong tóm gọn một câu, lời nói này còn nhắc nhở Anh Luân đừng nên hỏi nhiều.

- Thôi được, tôi mặc kệ cậu. Hừ. - Anh Luân nãy giờ đang đứng chống hai tay trên hông, tức tối nói bạn rồi ngồi phịch xuống uống cạn một ly trà nóng khiến vị giác của anh trở nên bỏng rát. Giận dữ hét một tiếng:

- Hàn Phong cái tên đáng chết này cậu không biết nói trước với tôi hả?

Hắn nhìn bộ dạng thét ra lửa của Anh Luân thì nhún vai cười đểu giọng nói bình thản:

- Cậu không hỏi tôi.

- Cậu… Tôi đi về đây. Hừ.

Anh Luân tức giận đứng lên ra về. Cánh cửa đóng sầm lại thể hiện sự tức tối của anh. Hàn Phong nhìn chiếc đồng hồ trên tay, hắn nhếch môi đi đến bar Black & White.

Dáng người cao lớn bước ra khỏi chiếc xe đắt tiền sản xuất bởi số lượng có hạng liền thu hút hết mọi ánh nhìn. Quan sát một lượt xung quanh, hắn để ý thấy một người mặt đồ đen rất khả nghi cứ thấy hắn nhìn là quay mặt sang chỗ khác, nhếch môi mỉm cười hắn chuẩn bị bước vào trong bar thì một ngườ đi đường đến hỏi hắn:

- Anh cho tôi hỏi phải đi đường nào để đến sân bay xy vậy ạ?

Cùng lúc đó người này rút ra con dao chuẩn bị đâm hắn thì cũng là lúc Hàn Phong phản ứng nhanh nhạy nắm lại lưỡi dao, bàn tay chảy máu không ngừng nhưng hắn thì không bị thương gì nhiều chỉ là vết xước nhỏ, không quan trọng. Một quyền cước đá thẳng vào mặt người này khiến hắn bất tỉnh không vực dậy nỗi.

ĐOàng. Qủa như hắn đoán tên áo đen kia muốn ám sát hắn. Hàn Phong kịp thời nhảy nhanh qua bên chiếc xe không bị thương. Hắn nhếch môi rút ra khẩu súng mini giơ tay ra nhắm tên đó mà bắn. Hắn bị bắn ngay chân, khuỵu ngay xuống. Không biết Nguyên ở đâu mà từ phái sau đi tơi bắn thêm một viên vào lưng kẻ kia khiến hắn ta chết ngay tại chỗ. Hàn Phong lập tức đi tới kiểm tra hơi thở rồi tức giận nói:

- Chết rồi.

Hắn nhíu mày chạy đến bên người lúc nãy đang nằm bất tỉnh, cười nói:

- Con một tên. Cậu đưa hắn về tổ chức tôi muốn đích thân xử lí.

- Tôi biết rồi.

Hàn Phong trở về xe hắn rồi lái với vận tốc tử thần về tổ chức. Trên xe hàng mi cương nghị giãn ra rồi nhìn tới vết dao cứa trên tay cười lạnh. Hắn chịu một, tên kia phải chịu đến mười. Chiếc xe vượt gió lao boong trên đường quốc lộ vắng tanh, căn cứ bí mật của hắn đang từ từ hiện ra.

Hàn Phong lái xe vào một góc khuất, hắn nhìn xung quanh dò xét rồi mới đi vào.

Nhìn người trước mặt đang đầm đìa máu, hắn cúi người nắm tóc tên đó rồi lạnh lùng nói:

- Là ai sai ngươi ám sát ta?

Tên đó mặt mày bầm dập trông đáng thương, máu từ bên mắt cũng trào ra dữ dội do cái đập đầu không thương tiếc của Nguyên, ho khan vài tiếng, cất tiếng trầm trầm.

- Không biết.

- Hừ còn cứng đầu. - Hàn Phong đập đầu tên này thêm vài cái thì nắm tóc hắn càng mạnh như muốn rách da đầu, máu nhìu lắm tràn ra bàn tay của hắn, một cảnh tưởng ghê sợ.

- Tôi nói. Là tổ chức D.A.

Hàn Phong nhếch môi,

- Tốt, nằm ở đâu?

- Tôi không biết. - Máu tiếp tục tràn ra khóe miệng không ngừng.

- Còn lì sao?

Hàn Phong tức tối hét lên .

- Đau quá, tôi thật không biết

- Vô dụng, vậy thì giữ lại mạng cho ngươi có ích gì. Ta tiễn ngươi trước một đoạn,

Hàn Phong lấy khẩu súng ra để ngay thái dương, ngón tay sắp sửa bóp cò thì nghe có tiếng nói.

- Đừng, tha tôi. Nó nằm ở một con đường nhỏ hẹp cạnh bờ sông x, trong tầng hầm tối tăm phái ngoài có bụi lau cỏ che khuất

- Hahaha, tôt lắm. - Hàn Phong buông bàn tay hắn ta ra, lạnh lùng lái xe đi về tòa thành. Hắn có chuyện cần phải giải quyết

________________________________________________________

Tòa thành….

Tôi đang cuộn tròn trên chiếc sofa trong phòng khách thì nghe có tiếng bước chân liền tỉnh dậy. Đôi chân vừa đứng lên trên nền sàn thì ngã đau một cái, nằm đã lâu nên toàn thân tôi tê cứng lại mới có cú ngã này.

- Không sao chứ? - Hàn Phong nhíu mày nhìn tôi rồi cất tiếng nói lạnh lùng.

- Không. Sao giờ này mới về? - Tôi ngồi lại trên ghế sofa, xoa chiếc chân đang đau nhức ngước mắt hỏi hắn.

- Em chờ anh sao? - Hàn Phong ngạc nhiên, hắn cứ tưởng cô sẽ ngủ rồi chứ. Không ngờ cô còn thức đây.

- Phải. Anh đã đi đâu? - Tôi nhíu mày không vui.

- Anh đi bàn chuyện làm ăn với người ta. - Hàn Phong nói.

- Anh sao lại dối em. Em cho anh nói lại lần nữa. - Tôi tức giận nói, hắn đang nói dối.

- Thôi được anh là bị người ta ám sát. - Hàn Phong đành chịu thua cô, hắn ngồi xuống bên cạnh đau đầu nói.

- Sao? Anh có bị thương không? Có sao không? Có đau ở đâu khôn? - Tôi vừa nổi giận lại vì nghe hắn nói thế mà lo lắng hỏi liên tục.

Hàn Phong vui vẻ mỉm cười nói:

- Không sao, không sao. Em lo lắng như vậy thì anh làm sao dám có chuyện gì.

Tôi đánh yêu hắn một cái, giả vờ giận dỗi:

- Anh còn nói. Ai bảo đã hai giờ sáng mà còn ra khỏi nhà. Nếu ở đây thì có phải không sao rồi hay không?

Hàn Phong một tay ôm tôi, đặt cái cằm lên vai tôi cọ cọ:

- Anh biết rồi. Thôi em mau ngủ đi, anh không có gì đâu.

Tôi nhìn hắn, gật nhẹ đầu rồi lên phòng đi ngủ.

- Alô. Tôi nghe đây.

-....

- Tôi biết rồi, vất vả cho cậu. - Hàn Phong tươi cười nói, tâm trạng hắn hôm nay vô cùng sảng khoái.

-...

- Được. Tôi hiểu rồi. Mà dù sao cũng… cảm ơn cậu.

- …

- Ừm

Hàn Phong tắt máy, hắn lên phòng nhìn cô gái đang ngủ say mỉm cười xoa đầu cô rồi tự mình về phòng.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_33
Phan_34
Phan_35 end
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .